Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Còn lười và nhát, thì chịu. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Người bảo đời là bể khổ. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Dừng lại vẫn là chơi.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.