Merlin đứng nhìn theo Sid cho đến khi tiếng có ngựa xa dần. Nghe đi nghe lại một điều khiến anh ngày càng tin chắc là nó đúng. - Thế thì trong trường hợp này - chàng mừng rỡ đề nghị - tôi có thể giúp bà và bà có thể giúp tôi.
Hãy thật sự tìm kiếm, quan tâm những điều kiệntưởng chừng như không quan trọng, những chi tiết nhỏ nhất nhưng cần thiết để tạo ra sự may mắn. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Nott nghĩ: "Cái gã điên đó chắn chắn cũng chẳng tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ cho dù hắn có đào nát khu rừng này lên.
Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận: Anh ta dự định sẽ tìm hỏi thêm một số người khác vào ngày hôm sau. " Vì thế Nott quyết định không tin lời của thần Gnome.
Dường như họ đang ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người. Sự việc trở nên phức tạp rồi đây! Trong khu rừng Mê Hoặc chẳng có nơi nào có thể lấy được nước ngoại trừ nơi đây.
- Nhưng ta sẽ đi gặp Merlin. Anh ta dự định sẽ tìm hỏi thêm một số người khác vào ngày hôm sau. - Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé.
Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng. Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời. Là một hiệp sĩ thực thụ, Sid biết mình cần tạo ra một điều khác biệt, và đó chính là bước đi đầu tiên để dẫn đến thành công.
Đối với những người chỉ tin vào vận may thì việc tạo ra những điều kiện để được mya mắn xem chừng thật ngớ ngẩn. Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu. Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất.
Và ta tin rằng ta sẽ bằng mọi cách để tìm ra nó. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người.
Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. Chẳng ai chịu thay đổi, canh tác lại mảnh đất này để làm nó thêm màu mỡ. - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không?
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trên đường từ khu rừng Mê Hoặc về đây. "Thật là một thứ bụi bặm nhớp nháp, khó chịu!" - mọi người càu nhàu. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào.