Vào một ngày kia, Algamish, người cho vay tiền, đến yêu cầu tôi khắc một bản sao của điều luật thứ chín. Nếu cần, con cũng có thể sửa chữa yên cương nữa. Một ngày nào đó, nó sẽ giúp tôi chuộc lại sự tự do của mình, rồi tôi cũng sẽ có một trang trại riêng, bầy gia súc riêng…
Và một trong những người khách đó không ai khác hơn chính là ông nội của cháu, ông Arad Gula. Vì thế, trước hết cháu phải tạo ra một đạo quân tiền vàng làm nô lệ để kiếm ra thật nhiều tiền cho cháu. Anh có ý định đầu tư không?
Nay ta đã già rồi mà những đứa con trai của ta chỉ biết tiêu pha, chứ không hề có ý muốn làm ra tiền. Bởi vì, công việc cho vay dựa trên cơ sở tài sản có sinh lợi theo thời gian. Do chàng trai này có hoàn cảnh giống tôi, chỉ là một thanh niên làm việc kiếm sống hàng ngày và gia đình rất nghèo nên không đủ tài chính để thực hiện dự định đó.
Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan? - Đối với mỗi người đến vay tiền, tôi đều yêu cầu họ để lại một vật dụng nào đó của họ để làm bằng chứng. - Một người khác lên tiếng.
- Do thần biết nắm bắt những cơ hội tốt đến với mình, tất nhiên mọi thần dân trong vương quốc của bệ hạ cũng có những cơ hội đó nhưng họ đã không biết nắm bắt chúng. Khi để ông chủ lò gạch đi mua trang sức, số tiền cháu để dành có thể đã bay theo mấy khói! Chàng trai trẻ tuổi ơi, vậy là cháu đã chặt đứt rễ cây giàu có của cháu rồi. Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ!
Ông Kalabab bỗng im lặng và trầm tư trong giây lát. - Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói. Kế Megiddo là Zabado, kẻ ăn trộm cừu.
Ông và Megiddo trò chuyện rất lâu rồi chia tay. Ông không ăn được nhiều, chỉ nuốt được một ít để cầm hơi qua ngày. Và những vật này có thể nằm mãi trong cái hòm của tôi những người này hiếm khi trả hết nợ.
Nhưng lần này, những gì chờ ông phía trước – may mắn hay rủi ro, bất trắc – ông hoàn toàn không thể đoán được. Tôi đã trở về Babylon bằng linh hồn của một con người tự do và làm chủ bản thân tôi. Và khi Arkad tìm ra được con đường đó, tất sẽ có một vị trí xứng đáng đang chờ chàng trai ấy ở phía trước.
Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan? - Anh đã cho tôi nghe nhiều chuyện rất thú vị, anh Mathon ạ! – Rodan nói. Trong thành có những con đường, phố xá và nhiều cửa hàng lớn cố định.
Trong tâm trí, tôi vẫn luôn cố gắng vươn lên từ nghịch cảnh, nhưng thực tế tôi càng ngày càng rơi xuống vực thẳng. Đó là tấm thẻ chứng cứ, trên đó ghi lại lời giao hẹn, nếu đến kỳ trả nợ mà người đó không thanh toán được, thì họ phải giao cho tôi một tài sản nào đó có giá trị tương đương để khấu trừ. Bởi vì đã từ lâu, Arad Gula chỉ làm ăn cùng với ông chủ của mình, bây giờ nếu tách riêng ra, ông ấy cảm thấy lo sợ và không đủ tự tin.