Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Mẹ, tôi và một người quen. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Viết là một lao động kỳ diệu.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Họ nào có tội tình gì. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ.
Tôi bảo: Chào chú. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.