Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Nhưng họ sống không bình thường. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tôi không có nghị lực.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Nhà văn ngồi lại một mình. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Và một số lí do khác…