Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Hai chị em cùng phấn đấu.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Hôm qua tao nóng quá. Tác phẩm Bật dậy nào. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.