Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Có thể phơi phới niềm tin. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Có gì để thanh minh. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.