Bạn nghe thấy những từ mà bạn đang mong đợi, Bà Samuels sẽ gặp bạn ngay bây giờ. Đó là khi cô hiểu câu chuyện thực sự. Chỉ sau khi bạn phát hiện rằng không thể thu xếp thời gian, hãy lấy làm tiếc, rằng bạn không thể đến được.
Tôi làm một phép toán: trong một phút, tôi nghe thấy một từ họ dùng đến hai mươi nhăm lần. Nhưng điều gì xảy ra nếu người bạn của bạn cười và nói, Này, cảm ơn cậu đã đưa Funny Face đi xem phim hộ mình. Nếu bạn mở mồm và nói những từ thô thiển này Đó là một bức ảnh tuyệt vời của bạn, hãy nhanh chóng giải thoát bản ngã của người nghe bằng cách nói một câu nào đó đại loại như, nhưng nó không thể hiện hết vẻ đẹp của bạn.
Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao hiếm khi bạn nhìn thấy các nha sỹ, bác sỹ, luật sư, nhân viên môi giới chứng khoán và những nhà lãnh đạo hàng đầu trong các ngành được tôn trọng có mặt ở những quán rượu thông thường hoặc những bữa tiệc buồn tẻ? Họ rất thích cười, uống, khiên vũ và vui vẻ giống như những người khác. Thanh thiếu niên muốn được tán thưởng trước đám đông. Ngày nay, hiếm khi bạn nghe thấy người ta nói cả câu trọn vẹn khi gặp một ai đó.
Hãy bắt đầu ghi lại những sự kiện vui vẻ trong cuộc đời của bạn bè hay đồng nghiệp của bạn. Anh ấy là một trong những nhân viên tốt nhất. Đừng bỗng nhiên giả bộ ho.
Sớm muộn gì họ cũng sẽ chuyển chủ đề mà. Thực tế đúng như vậy. Mẹo nhỏ này không biện minh cho những người hay ngắt lời.
Tôi nhận ra Sammy ở cửa và ra hiệu với anh ấy. Và không phải chỉ vì lọ hoa, mà vì cô ấy đã làm cho tôi choáng váng. Chẳng hạn, ai đó vòng tay qua người bạn nhưng, chỉ vài giây sau, bàn tay của anh ta vỗ vỗ lưng bạn.
Một câu nói tạm biệt sinh động giống như nụ hôn nồng ấm vào cuối đêm. Người nghe sẽ không bao giờ đoán được bạn đang đưa ra quan điểm ban đầu. Đây là dấu hiệu cho thấy bạn sắp sửa đưa ra lời xin lỗi.
Không phải, tôi nói, những cách trên đều thể hiện lòng tôn kính. Tôi đã định rõ những người có phán đoán cảm xúc là tự nhận thức được về mình, môi trường xung quanh mình, tình huống hiện tại và những người khác. Cô bé nhìn tôi cứ như thể tôi là người từ hành tinh khác, sau đó nhìn mẹ mình, và lại say mê chơi tiếp.
Nếu giọng của con họ được ghi âm trong máy, đó lại là câu chuyện khác. Lúc đó không cần phải nén cảm xúc của bạn. Sớm muộn gì họ cũng sẽ chuyển chủ đề mà.
Này Phil, hôm nay bao nhiêu độ nhỉ?, Anh thấy có nhiều người ngoài phố không hay vắng vẻ?, Nhiều cửa hiệu mở cửa chưa?, Anh có dừng lại ăn sáng không?, Ăn ở đâu?, Ăn gì? Dưới đây là bí quyết. Đừng bao giờ quên Quy tắc hoang tưởng.