Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Một số người giúp đỡ nhiều. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Hai chị em cùng phấn đấu.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.