Chính trong thời gian này, ông tiếp thu chủ nghĩa cộng sản. "Tôi học được nhiều từ những sai lầm của mình hơn là từ thành công " Khi chung ta ngã xuống và không tìm thấy bạn bè ở đâu, ta sẽ làm gì? Khi không có ai đến với ta, ai sẽ ở đó đẻ giúp đỡ ta?
Mong muốn tha thiết cảu tôi là được thấy ngày càng có nhiều người cạnh tranh với những người đã làm nên Fortiss Berhad (Malaysia) như ngày nay. Thậm chí họ còn nghĩ tôi đanh đùa vì hầu hết các hội thảo của tôi đều rất vui. Ông đã dựng tượng đài của 1 vị thi sĩ vĩ đại người Tamil ,Thiruvalluvar cao hơn 40 mét.
“Sự thỏa mãn nằm trong nỗ lự, chứ không phải trong mục đích đạt được. “Thành công là một cuộc hành trình không đích đến – chỉ có một nửa niềm vui ở đó. Chỉ sau 2 tháng, chúng tôi cạn sạch tiền để mua hàng hóa.
Một nỗi tức giận và bối rối thoáng qua tâm trí tôi: “Tôi đã học và áp dụng những nguyên tắc trong sách như thế nào mà giờ này tôi vẫn còn ở đây, ở trường đại học này thay vì làm được việc lớn lao ở thế giớí bên ngoài? Liệu tôi có bỏ sót điều gì không?”. Nếu không gặp lúc khó khăn ,bạn sẽ không phát triển được nghị lực của mình . “ Hãy chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của bạn để có thể làm phiền những điều gì bạn muốn”.
Bạn sẽ thấy mình khá hơn so với khối kẻ trẻ hơn bạn đấy. Đi học ở Swatow, Trung Quốc và trở về Bangkok năm 17 tuổi. Một vài ngày trước khi anh mất, tôi đã đến gặp anh.
Tôi cho rằng những đứa con nên bằng lòng với việc cha mẹ chu cấp cho ăn học đến bằng cấp tương xứng. Ngay từ lúc nhỏ, cha ông đã dắt ông đi ăn xin. Thế là việc này đã đi xa đến mức suốt khoảng thời gian đó, Ban chấp hành chúng tôi bị chi phối bởi cái gọi là yếu tố “xã hội chủ nghĩa”.
Tất cả các bạn thuở nhỏ của tôi đều giữ những vị trí chủ chốt trong công ty. Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kuala Lumpur vì tôi là một thành viên của Ban chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó. Bạn có thể nói anh đã phải chịu nhiều những nỗi đu đớn tột bậc và trảu qua nhiều đêm mất ngủ, nhưng vẫn không hề có một lời than vãn.
Cho đến khi qua đời, ông vẫn không biết đọc, biết viết, nhưng ông đã tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn người. Nhưng vì ta đã chui ra và sống sót nên ta vẫn còn sống đến ngày hôm nay. Điều cần nhấn mạnh ở đây là :hãy để thời gian trôi qua .
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn không biết làm thế nào hay tại sao nó nằm đó, ai đã để nó ở đó. 000 đến 3000 RM ( 526-789) mỗi tháng. Chúng tôi trở thành đề tài bàn tán của cả nước.
Cac chính phủ trên thế giới đang cùng làm một việc , đang cạnh tranh với các nước trên thế giới xem ai đạt được đến tính trạng phát triển trước tiên. Thật ra,bạn sẽ làm gì ?Hãy nghĩ thật kĩ và thành thật với chính mình Chúng tôi tự chỉ định mình làm giám đốc dù lương thấp.