Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Chả phải bổn phận gì. Mọi người vẫn thấy bình thường. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Hoặc về sau mới lí giải được.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Thế thì anh không dám. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Những hình ảnh đã nguội. Cũng không được đọc truyện nữa.
Trong công viên thì toàn ma cô. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Và ông vội ngoảnh đi. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.