Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ. Vị Vương hầu khôn khéo Von Bulow đã hiểu phương pháp đó là quan trọng từ năm 1909.
Chỉ có một câu ngắn mà thay đổi cả đời chị ta". Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia". Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn.
Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi. Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng.
Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Phương pháp ông giản dị lắm. Có ai xét đoán lầm lộn trước mặt thì ông tự kềm chế, để đừng hăng hái chỉ trích người đó nữa, và ông bắt đầu nói với người đó rằng trong những trường hợp khác thì ý kiến của người đó đúng, trong trường hợp này, theo ông, có lẽ hơi khác v.
Rồi sau khi nói chuyện với họ về trận mạc, ông xoa vết thương tự ái của họ: "Tôi xin lấy tư cách một quân nhân nói chuyện với hai Ngài cũng là quân nhân. "Đối với Northchiffe, hay Rockefeller hay một nữ văn sĩ đa cảm thì hành động như vậy được lắm. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng.
Mối phẫn uất dữ dội tới nỗi những người lương thiện ở Boston nổi cả dậy, la ó, còn các vị mục sư đăng đàn mạt sát các báo, cầu Chúa trừng trị những con buôn nhớp nhúa đó đi. Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm". Một nhà tâm lý viết: "Thử bình tâm tự xét, bạn sẽ thấy điều mâu thuẫn sau này: bạn mê man chú ý tới việc riêng của bạn mà thờ ơ với hết thảy mọi việc trên thế giới.
Roosevelt, rồi cho kỹ sư W. Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Trong những trường hợp thuận tiện nhất, cũng đã khó mà sửa được ý kiến của người khác.
Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người.
Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất đẹp.
Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần? - Sáu lần. Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy. Đây, xin bạn nghe chuyện ông Gaw, kiến trúc sư giúp việc cho một hãng thầu khoán lớn về nhà cửa.