Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Ôi, thói quen của con người. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Chuông điện thoại reo. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Dù biết là tạm thời thôi. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.