Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí.
Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Đừng thuyết giáo vô ích. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.