Phải công nhận Robert là ngươi sáng suốt hiểu rằng: sứ mệnh của tướng quân không chỉ là đưa thanh niên ra chiến trường, hy sinh thân mình trong chiến đấu, mà quan trọng hơn nữa là dạy cho họ biết thực hiện giá trị nhân sinh như thế nào. Tốc độ nói của anh ta nhất định nhanh hơn thường nhật để hóa giải nỗi bất an trong lòng. Một khi giải phóng khỏi mắc mớ đó thì trong lòng thanh thản phát huy được sở trường và người khác sẽ yêu mến.
Người thường dùng “chúng tôi", đại từ nhân xưng nhiều, là người thiếu cá tính, lẫn trong tập thể, phụ họa người khác một cách dễ dàng. Trái lại nếu mặc họ “anh cứ làm đi!" thì đối phương hoặc không muốn làm nữa hoặc do dự không làm nữa. Người “phủng” người, càng “phủng” càng cao, anh cao tôi cũng cao, đó chẳng phải hai bên đều có lợi hay sao?
Suy lý càng hoang đường thì lời nói diễn đạt lại càng hài hước. Thiền Đạo Đài lại đến lãnh sự quán ngoại quốc nói với họ nếu xử nhẹ e bá tính bất phục. Đó là một ví dụ về phụ tử hợp đồng, mặt trắng mặt đỏ phối hợp với nhau làm nên sự nghiệp lớn.
Chiếu theo tâm lý này mà các cô chiêu đãi viên tửu quán, vũ trường dẻo miệng gọi khách hàng nào là “ông chủ” nào là "giám đốc” đã khiến cho bao chàng trai mát lòng mát dạ. Các nhân viên này đều rất yêu vợ kiêu hãnh về vợ mình, cho rằng vợ mình mặc đẹp hơn vợ người khác, hấp dẫn hơn người khác. Tiếp theo ông giới thiệu mặt hàng nào công dụng và tiện lợi .
Dù rằng anh rất thành đạt nhưng nếu bàn luận khoe khoang thì chỉ làm cho người ta xa lánh. Ông chỉ đưa ra một kiến nghị: xin hoàng đế chú ý tiết kiệm, đuổi bớt một số cung nữ trong cung, giảm bớt ngựa. Tháng 7 năm 1807, Napoleon hội đàm với sa hoàng Alecxan đại đế.
Cao thủ về đàm phán phải có 3 yếu lãnh sau đây: Như vậy Simon đã lùi một bước để dễ dàng thuyết phục được người ngoan cố. Cũng có lúc biểu diễn hai mặt bằng cách trước tiên nhượng bộ những vấn đề thứ yếu.
Tiểu nhân trở mặt là biện pháp không nên dùng nhưng phải biết. Nói xong, Gia Cát Lượng thân hành dẫn Mạnh Hoạch tham quan doanh trại quân Thục, hỏi yêu cầu của Giả phủ là con gái bất tài mới có đức.
Nếu anh muốn biết đối phương giao tiếp đã nói thật hay không nói thật, quan tâm vấn đề đang đặt ra đến mức nào thì có thể dùng Thể diện là tư cách. Đánh trúng điểm yếu của Trương Chiêu khiến y câm miệng.
Cuối cùng ông cũng bị khởi tố. Nói chung, khi gặp những người có tên tuổi hay danh vọng thì người ta thường cảm thấy nhút nhát không dám nói. Ngôn từ có thể bộc lộ phẩm chất tính cách con người.
"Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân" (Động vật tập họp thành đoàn, con người chia ra từng nhóm) . Nghe xong, Chu Du sửng sốt lặng người trước tấm lòng khảng khái của Lỗ Túc. Chỉ cần anh làm không quá mức, làm thích đáng thì anh sẽ được mọi người hoan nghênh.