Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Hoặc về sau mới lí giải được. Q của lí trí không tự an ủi được. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Tôi biết ông rất yêu vợ. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.
Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.