Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Bạn cần trả công và cả tự do. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.