Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.
Cô gái bảo: Vô duyên. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Và chưa thấy phải thay đổi. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.