Nhà vua bảo với ông chủ đi xây dựng một con kênh lớn, nên sai tao đi mua thêm các nô lệ để về làm cho nhanh. Có lẽ, đây là lối thoát duy nhất của ông trong tình cảnh này. - Cháu à, trong một năm qua, đã trả tiền hàng tháng cho bản thân cháu chưa?
- Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại. Và thế là việc tuân thủ nguyên tắc dành lại một phần mười số tiền trong túi của bạn không phải là việc quá khó. Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người.
Kể từ đó, chúng không còn nói chuyện với nhau nữa. Trông anh ta rất đáng thương, người còm cõi, xác xơ, lưng hằn đầy những lằn roi của bọn cai. - Tâu bệ hạ! Chắc bệ hạ cũng biết, Arkad chính là người được cho là giàu có nhất tại Babylon.
Nhưng nếu biết tuân thủ theo các quy luật đó, họ không những giữ được vàng mà còn khiến vàng ngày càng phát sinh lợi nhuận. Cứ sau bốn, ông Aggar lại trả tiền lời cho cháu. Chịu chết trong sa mạc ư! Không thể như thế! Tôi phải sống và phải chứng tỏ cho mọi người biết tôi là một con người có linh hồn tự do, một người có ý chí mạnh mẽ có thể vượt qua mọi nghịch cảnh.
Công việc này cũng giống như bạn đang trả tiền thuê nhà hàng tháng vậy. Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người. Nghe những thông tin này, ông thật sự bị sốc và hiểu rằng mình vừa bị đánh bật ra khỏi những niềm hy vọng, những mơ ước ấp ủ bấy lâu và tiếp tục bị ném vào những trận bão tố của cuộc đời.
- Theo tôi biết, nghề nghiệp khác nhau thì số tiền thu nhập cũng khác nhau. Hẳn các bạn còn nhớ khoảng thời gian tôi đang là một người thợ khắc chữ trên những tấm thẻ đất sét với tiền công ba cắc bạc mỗi ngày. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thất vọng khi nghe bà ấy nói:
- Mày là một tên làm mướn biết điều đấy! Nhưng thôi, ta chấp nhận, xem đây như là một cuộc thương lượng có lợi cho cả đôi bên. - Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. Nói xong, ông Algamish lại nhìn thẳng vào mắt tôi và không nói thêm gì nữa.
Có lẽ, đây là lối thoát duy nhất của ông trong tình cảnh này. Ngoài đường phố, những chiếc xe ngựa của người giàu có đang náo nhiệt đi dạo, chen lẫn với đông đảo khách bộ hành chân mang dép và người ăn xin đi chân trần lấm lem bụi đất. Cuối cùng, tôi trở thành người khắc chữ nhanh và đẹp nhất.
Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: - Thưa ông Algamish! Ông là một người rất giàu có. Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành.
Làm như thế tôi sẽ tránh được sự hối tiếc về sau và luôn nắm bắt được những dịp may đến với mình. Từ đó, mỗi lần nhận tiền công, tôi đều chừa lại một phần mười và cất riêng vào một nơi. Nhưng tôi không rút ra được bài học nào cả.