Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Hoặc: Môn này không phải học.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Tôi cười khùng khục trong họng. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.