Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Không ngủ cũng phải nằm.
Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Người bảo đời là bể khổ. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Ta cũng được đi câu.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.