Như nhà thơ người Anh John Dryden đã nói hơn ba trăm năm trước: Đầu tiên , chúng ta tạo nên thói quen và sau đó chính thói quen thống trị và điều khiển chúng ta. Các sinh viên đại học của tôi hầu hết là người đã trưởng thành. Điều đó cũng giống như việc bạn muốn mở khóa để thoát khỏi nơi giam cầm, nhưng lại không biết rằng chiếc chìa khóa đang ở ngay trong chính bản thân mình, trong cách suy nghĩ của mình.
• Luôn có phương hướng và mục đích. Trong nhiều nhà thờ của người xứ Cromwell ở nước Anh, có hai từ đã được khắc lên những vách tường đá, đó là: Think and Thank (Hãy suy nghĩ và cảm ơn). Nhưng hãy nhớ là chúng ta có quyền lựa chọn.
Đúng là một chứng bệnh đáng sợ và dễ lây lan. Nếu chúng ta vượt qua được thói quen suy nghĩ đó, thì chỉ một lời nói cũng làm cho chúng ta và người mà ta đang cảm ơn đều cảm thấy vui và thoải mái. Triết gia Erich Fromm từng nói rằng, không có tính kỉ luật, cuộc sống của ta sẽ trở nên chao đảo và thiếu tập trung.
Phương cách này cũng có thể so sánh với việc xây dựng một căn nhà gạch. Trên đời này ít có điều gì có tác dụng mạnh mẽ hơn một sự khích lệ tích cực. - Thưa không, Jannette không còn sống ở đây nữa Tôi trả lời.
Với những người này, thất bại là điều bình thường. Trên đầu trang thư là hàng chữ: Mục Tiêu Là Ước Mơ Có Thời Hạn. Chúng ta không thể lựa chọn những biến cố xảy đến với chúng ta nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn lựa cách đối phó với những biến cố đó: can đảm đương đầu để vượt qua hay bị nhấn chìm, tất cả đều tùy thuộc ở thái độc của chúng ta.
Một số người cố tình gây ấn tượng với những người khác bằng cách làm ra vẻ lãnh đạm là hoàn toàn sai lầm. Hãy nhớ rằng, chỉ trong một khoảnh khắc, chúng ta có thể làm nên một ngày thật đặc biệt cho người khác và cho chính mình đơn giản chỉ bằng cách thể hiện lòng biết ơn của chúng ta. Chỉ có hai điều tôi muốn nói về sư rèn luyện cho cơ thể cường tráng.
Giọng một phụ nữ trẻ ở đầu dây bên kia vang lên: Bạn càng khám phá nhiều về cuộc sống và thế giới chừng nào, càng tốt cho bạn chừng ấy. Tôi đã đau đớn đến độ cảm thấy rằng cuộc sống này dường như muốn xô tôi xuống tận cùng của sự đau khổ.
Bệnh nhân ấy chính là Norman Cousins, một cộng tác viên kì cựu của tờ Saturday Review. Chúng ta thường dễ thốt ra những lời than vãn, dễ bộc lộ sự giận dữ của mình nhưng lại hay ấp úng mỗi khi muốn nói lời cảm ơn một người nào đó. Cả hai đều giống nhau ở tài năng xuất chúng và một cái tôi biết hòa hợp.
Trên đời này ít có điều gì có tác dụng mạnh mẽ hơn một sự khích lệ tích cực. Mỗi bước thành công đều xây dựng nên lòng tự tin. Tôi hỏi các sinh viên rằng ai có thể giải thích tại sao tôi lại xếp thói quen hay đưa ra lời bào chữa là một chứng bệnh.
Hình ảnh trong trí óc của ta là động lực thúc đẩy chúng ta hành động để đi đến thành công. Thành công là tổng của những nỗ lực nhỏ bé, được lặp đi lặp lại ngày qua ngày mà nên… Vì sao tôi lại xem trong tính trung thực đến thế? Đó là bởi vì tôi đã phải mất một thời gian rất dài mới có thể nhận ra rằng sự trung thực chính là phần còn thiếu sót trong nỗ lực tìm kiếm sự thành công và hoàn thiện bản thân tôi.