Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Nên không ai có lỗi. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Những thứ đáng ghét nhất. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Bạn còn phải sống dài dài.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Tôi và thằng em lại về.