Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được. Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Một cựu thương binh kể với tôi khi anh và bạn bè bị đưa xuống chiếc tàu chờ dầu xăng Octane (một thứ xăng rất dễ bén lửa) ai nấy đều hoảng hồn.
Khi ông bắt đầu làm luật sư, bịnh mất ngủ ông vẫn còn. Tôi sẽ đọc loại sách cần phải gắng sức suy nghĩ và chú ý mới hiểu được. Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố.
Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới. Sau cùng, ông lập một hội ở khắp nước gọi là "Hội những người bị giam tại nhà". Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa".
Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta. "Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy. Trong mấy tháng đông dài dằng dặc, chân tôi luôn luôn giá lạnh, và không bao giờ tôi tưởng tượng ở đời có người hai chân được ấm ráo trong mùa đông.
Thử hỏi ông có bí quyết gì? Mỗi sáng ông nằm trên giường mà làm việc cho đến 11 giờ, hoặc đọc các bản tường trình, huấn lệnh, hoặc hội nghị về những vấn đề tối quan trọng. Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời.
Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy. Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù".
Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường. Lại có nhiều người nói: "Tôi làm vui lòng họ làm chi? Họ có nghĩ cách làm vui lòng tôi đâu?" Tôi đáp: "Vì như vậy lợi cho sức khỏe của ông. Và khi chúng tôi tới không thấy ông đương nguyền rủa muỗi mà lại thấy ông đương thổi còi.
Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược. Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn?
Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được. Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc. Tôi sẽ bảo hiểm nhân mạng tôi liền, tôi sẽ nói: "Không sao sống sót sau trận đó được đâu, còn được ngày nào thì tận hưởng ngày đó đi".
Ông đáp: "Điều kiện quan trọng nhất để thành công là yêu công việc của mình, như vậy thì tuy làm hàng giờ mà có cảm tưởng mình chỉ giải trí". Mỗi ngày tự khuyên tự nhủ một giờ, bạn có thể hướng tinh thần của bạn tới sự can đảm, hạnh phúc, nghị lực và bình tĩnh. Một người đàn bà mới goá mà lãnh một số tiền lớn sẽ ra sao? Để bà Marison S.