Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Cậu em kia, là một người tốt. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Làm một bài thơ dở để được khen. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Đó là hạn chế của bạn. Nhưng như thế là em còn muốn.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.