Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Giọng trầm thường xuất hiện.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Và chưa thấy phải thay đổi.