Bác nói chuyện với cháu. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Đó là hạn chế của bạn. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Tôi cũng không phản đối đâu.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.