Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Nhất là một khuôn mặt cũ. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Rồi lại êm êm lan ra. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.