Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Tin chắc rằng chị có nhiều chỗ đáng quý mà không ai biết, chị hăng hái sửa soạn, trau giồi nhan sắc đến nỗi tuổi xuân của chị mà chị quên bẵng đi, trở lại rực rỡ trên nét mặt chị và người ta không thấy chị xấu nữa. Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về.
Văn sĩ Lelend Foster Wood cũng nói gần đúng như vậy: "Muốn có hạnh phúc trong gia đình, kiếm một người bạn trăm năm lý tưởng không cần mấy, mà cần thứ nhất là phải chính mình là một người bạn trăm năm lý tưởng đã". Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù. Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới mình.
Cuốn này phải là kim chỉ nam của bạn trong sự giao thiệp với người. Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng". Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi.
Bà ta mắc đi thăm những nơi khác, cho nên một mình ông hầu chuyện một bà cô bên nhà vợ. Cho nên cha kéo, con đẩy. George Washington bắt mỗi người phải xưng tụng ông là: "Huê Kỳ Tổng thống Đại nhân".
Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Chúng ta giận khi người ta bảo đồng hồ của chúng ta chậm, xe chúng ta cổ, điều đó đã đành, mà chúng ta còn giận khi người ta cho rằng những quan niệm của ta về ngôi Hỏa tinh, về công dụng của một vị thuốc, hoặc về văn minh Ai Cập là sai nữa. Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm.
Tôi bảo: "Này, anh Emile. Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này:
Phải, bạn có lý lắm, ngàn lần có lý trong khi bạn hăng hái chứng minh đề nghị của bạn. Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp. Ông ta không thể làm vừa lòng mọi người được cho nên bắt buộc phải từ chối, nhưng ông từ chối một cách khéo léo đến nỗi người ta vui vẻ ra về.
Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này. Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ.
Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại.
"Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị". Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm. Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa.