Sid chưa kịp nói hết câu thì đã thấy mặt thần Gnome đỏ ửng lên như trái cà chua. - Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động. Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời.
Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua. - Khoan đã, khoan dã - Nott chen ngang - Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi. Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này.
Thậm chí người ta còn nghe những tiếng thở dài chán nản. Cho dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ cũng không thể nào mọc lên được ở một nơi đầy đá như vậy được. Một số khác đề nghị tổ chức cuộc truy lùng kho báu hay đi săn thú dữ.
Anh không thể nhận ra rằng mình cần phải làm một cái gì đó, vì thế Nott trở nên vô cùng khốn khổ. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Và ta tin rằng ta sẽ bằng mọi cách để tìm ra nó.
Sid vô cùng vui mừng. Đó là một giọng nói buồn bã và đau đớn. Khi Nott còn đang trong giấc ngủ chập chờn chờ bình minh đến để trở về lâu đài của mình thì bỗng có một tiếng động mạnh và rất lạ làm anh giật mình tỉnh giấc.
Tôi đang nghĩ về câu chuyện này, vì cớ làm sao mà no đến với tôi nhỉ? Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình, người mà tôi đã không gặp năm mươi năm rồi, và được nghe người ấy kể cho câu chuyện may mắn này. Hôn nay, tôi đã là người tạo ra may mắn cho mình với câu chuyện kỳ lạ. Đầy là điều chưa từng bao giờ xảy ra trước đây.
Chúng nở ra hàng trăm cây, đủ mang lại may mắn quanh năm. Cũng chính anh đã quyết tâm theo đuổi mục đích của mình và không trì hoãn việc tỉa bớt các nhánh cây trong rừng. Nott ngồi xuống bên bờ hồ uống một ngụm nước trong khi con ngựa đen uống lấy uống để dòng nước trong lành.
Morgana rất hiểm độc. Lời nguyền của ngươi nói rằng bất cứ ai nhổ nó lên sẽ phải chết trong vòng ba ngày, nhưng nếu Merlin nhổ nó thì ông ta sẽ không chết. Khi cha tôi mất đi, tôi thay ông quản lý nó.
Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự nhú mầm, khai sinh của một loài cây bốn lá hay một loại cây nào cả. - Ai đó? Sid bừng tỉnh. Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi, vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơi đây cả, và cây không thể tươi tốt được.
Sid nằm đó ngắm nhìn mảnh đất nhỏ mình vừa mới vun xới. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng. Nhận ra Nott, anh mừng rỡ: