Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.