Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Họ nào có tội tình gì.
Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Nhưng đây là một trận bóng. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Nước mắt tôi lại rơi. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Mẹ thì độ này da sạm đi. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.