Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Nó cũng như tình yêu thương.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Bạn lại cười một mình.