Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Q của lí trí không tự an ủi được. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Họ còn bất lực hơn nữa. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.