Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Nhưng lí trí không cho phép.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Theo một cách của riêng em.
Tự do hay không là ở mình. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.