Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Mọi người vẫn thấy bình thường. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Không, phải giữ sức khỏe. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Tôi đã đến đó và đã trở về. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Ngại nói là ta mất xe.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Còn phải dậy đi học sớm.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.