Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì? Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy.
Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Nhưng nếu bạn hỏi ai đó một cách ngắn gọn và đơn giản là Có hay không? như vậy thì, rất có thể câu trả lời mà bạn nhận được cũng đơn giản và ngắn gọn là Không hay Có. Tôi đã thành công khi trò chuyện với họ trong một không khí thoải mái.
Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay.
Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN.
Tôi càng gây chú ý hơn khi nói những lời quả quyết: Và một điều nữa, nếu chúng ta nghe theo những lời của ngài Sullivan, nếu chúng ta chú ý những tấm biểu đồ, tranh ảnh minh họa và làm theo những gì ông ta nói, và nếu mọi việc diễn ra đều như ý thì nạn phạm pháp sẽ bị bật ra khỏi nước Mỹ. Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Tôi không có câu hỏi nào dành cho anh cả.
Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới. Bản tính linh hoạt, hiểu biết toàn diện, Andrew là một con người rất thú vị. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ.
Đứng trước hàng ngàn khán giả qua màn ảnh nhỏ, có lẽ ai cũng muốn mình trông bảnh bao xinh đẹp. Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Tóm lại, sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi phỏng vấn chẳng bao giờ thừa cả.
Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không.
Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao. Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.
Có một phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời. Bất cứ lúc nào không mở lời được hãy nhớ đến nhà triệu phú trẻ. Sáng sớm Chủ Nhật, Burns gọi điện cho Benny: Tối nay tớ sẽ sang chở cậu.