Và bản thân họ phải tự thoát ra. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Về danh tiếng và giá trị. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.