Rồi lao đầu vào sáng tác. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Không có chim non ở trong.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Mình không bao giờ thả.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Tôi bảo: Chào chú. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Tôi lẳng lặng ra về. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Ông hãy trả lời có hay không.