(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng mình.
Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc. Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng.
Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác. Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình: Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp.
Cuộc hội họp đó đối với tôi quan trọng lắm và tất nhiên là tôi muốn sự tiếp đãi được hoàn toàn chu đáo. Như vậy không nguy hiểm. Tôi vẫn mong mỏi từ lâu được dịp qua đó, mà chỉ đi một lần tới Alger rồi trở về.
Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh. Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư.
Khổng Tử nói: "Khi bực cửa nhà ta dơ thì đừng chê nóc nhà bên sao đầy tuyết". Ông có thể trở về Philadelphie. Và thi hào Anh Shakespeare tuy đã được cả nước Anh tôn sùng mà còn mua tước vị để thêm danh giá cho gia đình ông.
Nhưng tôi ngại rằng cái phong trào chỉ trích và nghi ngờ các vị chỉ huy mà ông rải rác trong quân đội sẽ trở lại hại ông. Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy. Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm".
Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất. Tiền mướn nhà tuy chẳng là bao, nhưng đối với chàng còn nặng quá; chàng không trả nổi.
Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. Cậu lại viết thư hỏi đại tướng Grant xin cho biết những chi tiết trong một trận mà đại tướng cầm quân. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được.
Trái lại, nên thương họ. Thành thử ông có một cuốn sổ ghi hàng ngàn tên những người ấy. Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới: "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy".