Vậy ông Kaltenborn bắt đầu đi từng nhà ở Ba Lê để bán những kính ấy cho những người Pháp mà ông không biết nói tiếng của họ. Và họ ngạc nhiên thấy rằng khi óc đương làm việc, máu trong óc không có dấu hiệu gì tỏ rằng ta mệt hết! Nếu ta lấy máu của một người đang làm việc bằng tay chân, ta sẽ thấy máu đầy những "chất độc do mệt mỏi mà sinh ra". Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu.
Tôi tự nhủ: "Tuần này ta lầm lỡ trong bao nhiêu việc? Ta có làm được điều phải nào không và làm sao để tấn tới nữa?". Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn. Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc.
Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm hai chân ông liệt hẳn. Thử hỏi ông có bí quyết gì? Mỗi sáng ông nằm trên giường mà làm việc cho đến 11 giờ, hoặc đọc các bản tường trình, huấn lệnh, hoặc hội nghị về những vấn đề tối quan trọng. Và những hột cát ấy, đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cái cổ nhỏ ở giữa để rớt xuống phần dưới.
Trong diễn văn có câu này được lưu truyền muôn thuở: Bà có công việc gì cho tôi làm trong hãng bà không". Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75.
Tôi hãnh diện đã làm được một thủ đoạn: câu được sáu con cá lớn. Lúc nào cũng lo sợ không yên. 000 triệu) tinh trùng, nhưng chỉ có một tinh trùng thành ta thôi.
000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Lúc sinh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta. Khi ông bắt đầu làm luật sư, bịnh mất ngủ ông vẫn còn.
Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy. Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ". Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5.
Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục". Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đầy đoạ tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được Tôi mong thành một nghệ sĩ.
Một nhà chuyên trị bệnh thần kinh nổi danh vào hạng nhất đương thời, Bác sĩ Carl Jung, viết trong cuốn: Một người tân thời đi kiếm một linh hồn rằng: "Trong 30 năm gần đây, có những người ở đủ các nước văn minh trên thế giới lại xin tôi trị bệnh. Ông đi từng cửa, kéo chuông. Và bản tính của loài người chưa thay đổi thì hãng còn phát đạt cả ngàn năm nữa, nhờ sự bảo hiểm xe, tàu, giầy dép, keo khằn.
Đây là câu chuyện: Đại tướng bao vây đồn Richsmond đã 9 tháng. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Nhưng nhà chuyên trị bệnh thần kinh tuyên bố rằng ta mệt hầu hết đều do cảm xúc và tâm trạng của ta.