Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy. Thật ra, Sequoia không định trả lời thêm một câu hỏi xấc xược của một gã hiệp sĩ kiêu căng nào khác nữa, thế nhưng qua lời nói và điệu bộ của Sid, bà thấy chàng không phải là một hiệp sĩ loại đó. Nghe đi nghe lại một điều khiến anh ngày càng tin chắc là nó đúng.
Năm phút nữa lại trôi qua. Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi. Bất thình lình, một cơn gió lạnh ập tới khiến chàng rùng mình, và một việc mà chàng không thể nào tưởng tượng đã xảy ra.
May mắn vô tận sẽ thuộc về mi còn ta sẽ triệt tiêu được đối thủ của mình. - Ta phải tìm ra ai đó nói khác đi mới được. - Ta biết sức mạnh của Cây Bốn Lá thần kỳ, và đối với riêng ta - một Hoàng tử của lòng đất - thì ta cũng đã có quá đủ sự may mắn rồi.
chàng còn cần thứ gì khác nữa không nhỉ? Thế nhưng chẳng ai có thể đưa ra cho chàng một câu trả lời thỏa đáng. - Jim nói giọng run run.
Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm. Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả. Sự sợ hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định: "Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn.
Mà cơ hội lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta. Người ta thường nói: "Còn nước - còn tát. Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.
Chắc là món tiền thừa kế đó lớn lắm phải không? - Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Để an toàn và tránh thú dữ tối qua, anh đã ngủ trên một chạc cây cổ thụ.
Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ. Ta đã nói với tên hiệp sĩ áo đen kia rằng: cây bốn lá không thể nào mọc lên ở nơi nào có đá được. Có lẽ mình nên lên trên ấy.
Cây bốn lá không mọc ở đây đơn giản là vì nó không thể. Chàng nghĩ về những điều mình đã đạt được: đất mới với thật nhiều nước. Tôi đã có tất cả, có những gì mà mình hằng mong muốn và cũng đã mất tất cả.
Mà nếu giả sử sau cùng cây bốn lá không mọc lên ở đây thì ta cũng không còn ân hận, vì ta đã làm hết sức mình, đã làm tất cả những gì có thể làm được. Khi đã lên tới đỉnh, chàng ngồi xuống lướt tầm mắt về phía đường chân trời xa xăm, hi vọng tìm thấy một nguồn cảm hứng đấy. Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm.