Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Không chung chung như những nhà mị dân.
Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Thất vọng, tụt giá rồi.