Các nhà triệu phú của ta sở dĩ bỏ tiền ra cho Đề đốc Byrd thám hiểm Nam Cực vì Đề đốc hứa sẽ lấy tên của họ đặt tên cho những ngọn núi quanh năm tuyết phủ ở miền ấy. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc. Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải".
Rồi mỗi cử tri đó đều ngạc nhiên nhận được của ông một bức thư đề: "Bạn Bill thân mến". Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp.
Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi.
Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Ông có thể trở về Philadelphie. Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu".
Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận: - Nhà máy đó vào hạng sạch sẽ nhất, khéo tổ chức nhất trong số các nhà máy mà tôi đã được thấy. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay. Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.
Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Chưa coi họng tôi, ông đã hỏi tôi làm nghề gì. Chúng tôi nói chuyện với nhau.
Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta. Mà hạnh phúc của chúng ta tùy sự êm ấm trong gia đình nhiều hơn sự thành công trong việc làm nhiều lắm. Đánh bridge dễ lắm mà.
Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này. Ông đã hỏi họ khoảng 400 câu hỏi, và được hiểu rõ những bí ẩn trong hôn nhân.
Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi. Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không? Một lần nữa, ông ấy bắt buộc phải đáp: "Phải". "Đừng gây với ai hết".
ở ven rừng, có tấm bảng dọa phạt vạ hoặc bỏ tù những kẻ nào vô ý làm cháy rừng, nhưng bảng đặt ở một nơi ít người đi tới, khách du lịch khó thấy được. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là. Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy.