Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Tôi không muốn đi đâu cả.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Nhưng mọi người thì khác. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Cần quái gì sự thật và lí do. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.
Rõ ràng phải đi trình báo. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Anh đang hạnh phúc. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.