Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Được nói chuyện, được trao đổi. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Rồi thể hình tính sau.