Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Tiếng máy của mình đã tắt.
Lúc đó tôi không có nhà. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Tôi cũng không phản đối đâu. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Lúc đó bạn đang gập bàn. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.