Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Ông Diểu tức giận giương súng. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Rồi lại êm êm lan ra.