Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Ông cụ rất phấn chấn.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Tự do hay không là ở mình.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.