- Tôi rất mừng vì điều ấy. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Những thứ đáng ghét nhất.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Hai bên dè chừng nhau.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.